Sai


Tui có một thái độ sống như vầy: cái gì mình đang làm sai thì không có quyền phê phán người khác nếu họ cũng làm như vậy.

Tui thấy cái này nó đúng mà ta, nó cũng rất đơn giản và dễ hiểu, mà hình như nhiều người không chấp nhận chuyện đó. Ví dụ nha:

– Bạn chấp nhận việc chạy xe ngược chiều thì không có quyền cự nự khi bị tông bởi 1 người ngược chiều khác và chửi bới họ là chạy ẩu thế này thế kia. Tại bạn là người đang chấp nhận và tiếp tay cho việc chạy ẩu đó.

– Bạn vượt đèn đỏ, xả rác, leo lề, chen lấn thì không có quyền mở miệng phê phán “bởi vậy, người VN thế này thế kia”. Bất chấp hoàn cảnh của bạn khi bạn đang làm “điều cấm” là gì, vượt đèn đỏ là sai, xả rác là sai, leo lể, chen lấn là sai. Bạn dễ dãi cho mình “phạm luật” thì sao lại lên tiếng phê phán người khác? Chờ 30 giây, 1 phút ở một cái đèn đỏ không quá lâu. Không có thùng rác thì bỏ vào giỏ xách hay kẹp lên xe. Đường đông thì ráng đứng đợi, cả mớ người leo lề để lối xe đi kẹt, mà lối cho người đi bộ cũng kẹt, vì cái lợi của mình là gây hại cho người khác, đáng không? Người đông, mình đến sau thì xếp hàng, ai ai cũng chen lấn thì cái sự xếp hàng nó càng lâu hơn, càng không có “tôn ti trật tự gì hết”.

Bạn tui nói cái này, tui thấy đúng: người Việt mình “dễ dãi” nhiều thứ. Dễ dãi nhất chính là dễ dãi với bản thân mình, chấp nhận cái sai của mình và thích chê bai cái sai của người khác. Đừng đổ lỗi hoàn cảnh khi mình làm sai, và càng không nên ngồi sỉ vả người khác về một lỗi mà chính bạn cũng phạm phải. Một khi bạn trong sạch, bạn tuân thủ mọi thứ thì bạn mới có quyền lên tiếng chê bai người khác. Tui càng nghĩ càng thấy thái độ sống của mình là đúng (^^”), bởi vì tui cũng thích chê bai người khác lắm, và mỗi lần định lên tiếng chê bai tui lại tự hỏi bản thân “Mình có như vậy không?”…

– Nếu tui không làm vậy, tui lên tiếng liền ^^.

– Nếu tui cũng đã và đang làm sai như thế, tui im vì tui sợ đau – ko thích vừa tự cắn lưỡi vừa tự tát vào mặt mình; sau đó tui sẽ ráng không làm điều sai quấy đó nữa cho đến khi nó thành 1 nếp sống của bản thân. Mai mốt gặp ai như thế, tui sẽ hả hê mà chê bai dè bỉu (ghi đến đây phát hiện mình đanh đá ghê :D).

Tui luôn tự nhủ như vậy để tự rèn bản thân mình sống có qui tắc. Nói thế không có nghĩa tui làm gì cũng đúng, tui đang sai nhiều thứ lắm. Ví dụ: xài Win không bản quyền nên tui ngậm ngùi mắc cỡ khi ai đó chê VN chuyên xài đồ lậu (T.T) ; tui lười biếng đọc sách nên im lặng khi ai đó bảo “giới trẻ giờ không biết tự trau dồi kiến thức” v.v … Còn nhiều, nhiều lắm, nhất thời tui nhớ ko ra :D.

Hồi đó, tui vào facebook của một anh bạn, anh ấy chia sẻ một bài báo, nội dung bài viết nhằm phản ánh nhân viên hàng không đã có thái độ “đe doạ” không cho hành khách lên máy bay vì … CMND của anh ta hết hạn. Tui bình luận: “Đã quên CNMD, người ta không cho lên máy bay là đúng, còn đi năn nỉ thì người ta phải nói nặng. Nhân viên hàng không đó không sai. Anh kia đã làm sai mà còn bày đặt viết báo lên tiếng  thế này thế kia”. Và không hiểu vì sao tui lại vấp phải cái phản đối “Tội nghiệp người Việt Nam, một khi đã làm sai thì mất hết quyền con người”. Tui biết tui không thương lượng được với mấy anh chị này rồi, cách sống của mấy anh chị đó thật kì lạ (đối với tui). Thế là tui im lặng đi ra.

Vậy đó, đơn giản và dễ hiểu:

– Mình đã sai thì mình không có quyền phê phán người ta sai.

– Muốn phê phán người ta, mình phải làm đúng trước hết và tự rèn mình sống cho đúng đã.

Đời còn dài, việc học và rèn bản thân còn dài. Ráng… ráng … ai ráng được thì ráng với tui nha, cho tui bớt lạc lõng 🙂


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *