Dễ dãi


Tui viết về sự dễ dãi, tại dạo này tui thấy chuyện gì cũng do dễ dãi mà nên.

Gần đây, tui nghe rất nhiều than phiền về dịch vụ. VietJet Air dời, hủy chuyến liên tục – người tiêu dùng không biết làm gì cho bõ tức và bù đắp những thiệt hại đi kèm. Bảo hành của N nói chuyện vô trách nhiệm, người tiêu dùng chỉ có 2 cách “chấp nhận hoặc bỏ đi”, đi ăn/ uống thấy đồ ăn/ uống có vấn đề thì xuề xòa bỏ qua, đem lộn món thì chấp nhận ăn đại … Có nhiều lý do để cư xử như vậy, nào là thôi “dĩ hòa vi quý”,  thấp cổ bé họng có làm được gì đâu, sợ nó trả thù v.v… rồi đâm ra dễ dãi.

Càng ngày, tui càng thấy dễ dãi nó gây ra hậu quả nghiêm trọng. Dễ dãi nên mấy thằng làm ăn buôn bán, hay nói đao to búa lớn là “doanh nghiệp” nó ăn trên ngồi trốc, nó tưởng tiền dễ kiếm nên cứ “lệ cũ” mà làm . Vì dễ dãi mà chúng ta chấp nhận ăn/ uống đồ mà mình không thích. Dễ dãi nên một đống đám dân tự kỉ ám thị “hãng nào cũng delay, mua giá rẻ phải chịu” (ngu quá, người ta rẻ là do người ta cắt 1 số chi phí như ăn, uống, thuê sân bãi v.v… chứ dek có giống nào rẻ mà cắt uy tín, treo đầu dê bán thịt chó, lừa đảo khách hàng như thằng VietJetAir – xin lỗi, tui dùng blog để trả thù riêng ^^) –> cứ thế, người tiêu dùng phải tiếp tục sống trong đống bầy hầy mà đám làm dịch vụ mang lại.

Hoặc nói trắng trợn hơn là dân ngu, và tui cũng ngu. Có bị rơi vào sự tréo ngoe do dịch vụ dỏm đem lại thì cũng chửi đổng rồi thôi. Có ai nghĩ đến chuyện khiếu kiện, khiếu nại đâu – phần là không biết đến chuyện đó, phần là không biết luật, phần là ngại khó ngại khổ. Tui đi khiếu nại cơ quan nhà nước 1 lần rồi tui biết… khổ lắm… luật chồng chéo và rất bảo vệ nhà nước. Nhưng tui hy vọng nó ko đến nỗi bảo vệ doanh nghiệp làm càng – cái này tui lại ngu, không biết chắc nè. Nếu thật vậy chắc tui kiếm đường bỏ xứ mà đi sớm. À, quay lại chuyện kiện tụi doanh nghiệp, ai bước vào còn đường này là phải chuẩn bị tinh thần vừa bị tốn tiền, vừa tốn thời gian, mà mình cũng không nắm rõ luật nên mới bắt đầu đã ngại “châu chấu đá xe”. Mới nghĩ đến đó mà đã muốn buông súng ~~~. Mà loanh quanh 1 hồi thì cũng do ngu, tui nhắc lại.

Túm quần là tui chán, tui chán tất cả mọi thứ xung quanh khi mà ngày ngày tui phải đối mặt bao nhiều kiểu dịch vụ như “sh!t” mà không làm gì được vì nó vẫn sống phây phây. Vì thế gần đây tui trở nên khó khăn (thật ra cũng chỉ là ráng ngoi ngóp nhoi lên thở tí rồi lại chui xuống bùn): người ta đem lộn đồ ăn, tui bắt đổi, mặc kệ nhìn mấy em rất tội; lỡ book chỗ của VJA vào tháng 10 thì tui cũng quyết bỏ đi; làm ăn sống nhăn thì tui ko ủng hộ nữa v.v… tui hy vọng là nhiều người cũng vậy để kiểu làm ăn “cùi bắp” đó chết cho rồi, đừng tiếc “rẻ”. Còn biện pháp giải quyết cao nhất là khiếu kiện là tui chưa làm, dù tui vẫn tin tưởng đó là cách tốt nhất – nói đi nói lại mình vẫn là đứa cương quyết  nửa mùa, dạy đời nửa mùa (trời ơi!)

Thôi, mọi người đọc chơi cho vui~


2 responses to “Dễ dãi”

  1. Bạn đừng nhảy từ cực đoan này qua cực đoan khác, khó quá tội người ta. Nên sống cân bằng, giống như bàn tay lúc nắm lúc mở, đôi chân lúc duỗi lúc gập :p

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *