[Câu chuyện tại rạp phim] – Người là ánh sáng của đời tôi


Công nghệ phát triển đã tạo nên một mớ thiết bị hiện đại phục vụ cho nhu cầu cuộc sống của con người, trong đó có chiếc điện thoại. Từ việc điện thoại chỉ phục vụ nhu cầu nghe, gọi KHI CẦN THIẾT, đến nay nó đã tạo ra vô số dịch vụ “đi kèm”, giúp con người có thể dùng điện thoại bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bận rộn cũng cần mà quỡn quá cũng cần. Đến tháng 10/2016, tui tạm gọi chiếc điện thoại thần thánh được cập nhật mới nhất, đó là điện thoại thông minh (smart phone). Sau này nó còn cái tên gì tui không biết. Việc sử dụng điện thoại thông minh không đúng lúc, đúng chỗ, nếu nói ra thì vô số kể, nhưng tui chỉ lấy ra nội dung trong danh mục “Câu chuyện tại rạp phim” của tui mà nói thôi.

Không biết mọi người đi coi phim có chú ý không … hồi xưa đi coi phim thì mình ca thán việc nói chuyện trong rạp, xả rác, không tắt chuông điện thoại … (ohmm… thật ra thì giờ cũng còn ca thán :D); bây giờ thì mình thấy đẻ ra thêm chuyện vừa coi phim vừa móc điện thoại ra xài. Tui cũng nhiều chuyện ngó coi có gì mà bận dữ đặng mình thông cảm, thì ra toàn là chat chit, thậm chí còn có vụ coi Facebook coi có gì mới mẻ không (wtf???). Mà ngộ lắm nha, cấp độ xài điện thoại trong rạp cỡ nào cũng có:

  • Ít bất lịch sự nhất là mở điện thoại nhưng chỉnh màn hình tối hết mức. Chắc cũng biết là đang làm phiền người khác. Nhưng  ỷ giảm ánh sáng rồi hay sao á mà cứ mở lên kiểm tra điện thoại quài quài.
  • Cấp độ nhích lên xí là không thèm giảm ánh sáng màn hình, vô tư mở điện thoại liên tục. Xài xong thì bấm nút tắt màn hình ngay.
  • Cấp độ quái thai là không thèm giảm ánh sáng màn hình, xài xong để đó cho nó hết 30 giây – tức là đợi nó tự động tắt. Không biết đó là cái giống gì nữa!

p3phonesoffgetty

Cái tui không hiểu là mấy bạn đó bận lắm hả? Bận thì ở nhà lo công việc đi. Bận mà còn đi coi phim là vừa vô trách nhiệm, vừa vô duyên, vừa vô học. Lỡ mua vé rồi thì bỏ, bán lại, hoặc tui chỉ cho một cách: ra khỏi rạp – lấy điện thoại gọi – giải quyết cho xong – đi vô rạp và thưởng thức phim. Chuyện công ty, tình cảm, gia đình, bạn bè … nếu quá gấp thì gọi, nhanh – gọn – lẹ nhất đó. Còn nếu bạn có cách giải quyết khác tốt hơn thì quá ổn, đừng làm phiền người trong rạp là được (mãi nhớ nha: đừng làm phiền người khác)

Còn nếu ai đọc nãy giờ không hiểu vì sao tui quá bực thì tui cũng kiên nhẫn nói cho nghe: mở điện thoại trong rạp phim là làm cho những người xung quanh bạn rất khó chịu, cực kì khó chịu, vừa làm người ta phân tâm khi đang coi nội dung phim, vừa làm người ta nhức mắt.

Vậy nha, phim có 1 tiếng rưỡi đến 3 tiếng là cùng à, nhắm mình đang có thời gian đi coi thì mua vé. Còn cuộc sống quá nhiều vướng bận thì hãy kẹt trong mớ bòng bong đó đi, gỡ xong xuôi rồi đi coi phim. Nếu mớ bòng bong rối quá, cần thư giãn thì nhớ thư giãn cho đàng hoàng, tắt chuông điện thoại, cho nó yên bình trong giỏ của bạn đi hén.

Thương lắm mới nói đó !!!

(thật ra là điên lắm mới nói =)) )

Ghi chú:

*Tiêu đề phim chôm từ một câu trong bài hát “Ánh sáng đời tôi” của nhạc sĩ Minh Châu. Nội dung không chút liên quan, chỉ mượn hình ảnh để chế giễu một vài (một đống) người

**Hình ảnh chôm trên mạng.

***Nội dung là tui viết =)))


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *