Thế nào là ăn ngon?


Từ nhỏ giờ, tui vẫn luôn tự hỏi “Thế nào là một món ăn ngon?”, bởi vì tui ăn mà thấy vừa miệng thì coi như nó “cũng được”, quá kinh khủng thì chắc chắn là “dở”. Tui nghĩ mình không có khả năng biết được nguyên liệu này được lấy từ núi Alpes, hay từ biển Địa Trung Hải, nguyên liệu này phải đợi 10 năm mới có thu hoạch được, hay món này phải nấu ở nhiệt độ 106,89 độ trong 13 phút 67 giây 8 sao… thì mới là ngon. Quá phức tạp, quá tinh tế và quá sức của tui :)).

Lớn lên chút, tui phát hiện có những quán ăn thường xuyên nằm trong sự lựa chọn của mình vì những lý do trớt quớt, chả liên quan gì lắm đến “sắc-hương-vị” – điều vốn dĩ quá khả năng nhận biết của bản thân :D.

  1. Người bán dễ thương:
    Ờ… tui dễ bị dụ vô cùng. Người bán chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng, dễ thương là tui khoái. Điều này ảnh hưởng đến cả việc tui đi mua quần áo hay đi chợ, nếu người bán nói nghe dịu dàng, êm ái là tui có xu hướng ngại ngùng trả giá, cứ nhắm mắt đưa tiền thôi.
    Tui nghĩ tâm lý khi đi ăn quan trọng lắm, nếu tâm trạng thoải mái, vui vẻ thì ăn gì cũng ngon hơn hẳn. Gặp đi ăn mà thấy cái mặt chàu quạu hay nói chuyện thấy ghét là ăn không vô rồi. Giống quán mì ở chợ Xã Tây, mỗi lần tui và anh bạn trai ăn xong đi về là cô bán hàng vẫy tay “bye bye” rất nhí nhảnh, hay chị Ngọc bán cơm tấm ở Nguyễn Đình Chính có giọng cười sang sảng, hay nói đùa … họ làm mình đang ăn hay ăn xong cũng vui vẻ, yêu đời hơn :D.
    (hình: đang cập nhật)
  2. Người bán tử tế:
    Dễ thương là tính cách, tử tế là nhân cách. Có những quán “mua chuộc lòng khách” rất hay ho, mà vì những cách  mua chuộc đó mà tui “phải lòng” họ luôn. Ví dụ nha, quán Đại Dương ở Cao Thắng có ông chủ người Hoa từng lập tức cản tui uống thuốc bằng ly trà đá tui kêu sẵn, rồi bảo tui đợi đó, rồi đi lấy cho tui 1 ly nước lọc thay thế (tui đã rất ngạc nhiên và liền chuyển qua cảm kích sâu sắc); hay chị Ngọc bán cơm tấm mà tui nói lúc nãy, nếu bán cơm vào buổi sáng cho khách ăn trưa, chỉ sẽ để thịt vào 1 bao nylon riêng, vì chỉ kêu thịt để chung cơm mấy tiếng sẽ làm cơm hết ngon, tốn thêm có cái bao thôi.
    À, người bán tử tế còn là người đối xử với nhau tử tế nữa. Tui thích ăn quán vú heo “Hai Cô Gái” bên quận 4 – đối diện trường tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, tại vì đồ ăn vừa miệng và cũng vì người bán, người phục vụ, người nướng thịt, pha nước… toàn là người trong gia đình. Tui biết tui vì thấy họ xưng hô với nhau là “mẹ, con, dượng hai, dì, cháu” không à, cả nhà nhào ra bán vậy á, vui dễ sợ. Nhà cũng xập xệ mà người lớn thì nói chuyện nhẹ nhàng, con nít thì nói chuyện dạ thưa, lễ phép, tui ưng (ngoài lề: tui hay nói đùa đây là quán vú heo thật thà nhất Việt Nam, vì mấy quán vú heo khác toàn gọi nhau là quán vú dê không à :D)
    Vậy á, tui không cần phải vào những nhà hàng sang trọng mà vẫn được đối xử rất tử tế và tinh tế, mà nhiều khi vào chỗ sang chưa chắc bạn được như vậy, nhiều khi còn bị ăn nguyên cục “chảnh” nữa chứ :)).

    Quán vú heo Hai Cô Gái - Photo: Nguyễn Mai Trâm
    Quán vú heo Hai Cô Gái – Photo: Nguyễn Mai Trâm
  3. Quán sạch sẽ:
    Tui nghĩ “quán sạch sẽ” là kết quả của “người bán tử tế”. Họ có tử tế thì mới không làm qua loa, ảnh hưởng sức khoẻ khách hàng. Quán sạch sẽ với tui cũng không hẳn là nhà hàng có máy lạnh, cửa kiếng, nó cũng có thể là 1 quán lề đường, bên hông chợ… nhưng mà trong mỗi lần tui đến ăn, tui không bị khó chịu về mùi của bàn ăn do lau không sạch, hay mùi của đũa do rửa không kĩ… Có lần nói chuyện chơi với 1 chị bán đồ ăn, chỉ khoe chỉ vừa đổi chén đũa mới, mà lựa dữ lắm mới có được loại đang dùng vì nó dễ rửa sạch, xài bền dù phải trả thêm ít tiền cho 1 chục chén, dĩa.

    Cơm tấm chị Ngọc - Photo: Nguyễn Mai Trâm
    Cơm tấm chị Ngọc – Photo: Nguyễn Mai Trâm

Đáng lẽ tui nên thêm 1 lý do là “đồ ăn không quá kinh khủng”  vào nội dung bài viết, nhưng thiết nghĩ đó là điều hiển nhiên, nên thôi. Còn nếu ăn mà thấy ổn ổn (+ không làm tui say bột ngọt) rồi thêm mấy điều trên nữa thì tui cứ thế mà ghé hoài ^^.

Vậy đó, tui thấy mình là khách hàng dễ bị dụ, dễ bị xiêu lòng lắm, yêu cầu cũng không quá cao cho nên ai làm nhà hàng, quán ăn mà muốn tui trung thành và có cảm tình thì dễ ợt à. Hổng biết mấy bạn đi ăn yêu cầu như thế nào ha <3 ?


One response to “Thế nào là ăn ngon?”

  1. Tui thấy pà có cái kiểu khó tính nhưng dễ chịu giống a.Nguyên :)) Ngay cả chủ định kiếm gì đó ăn thì cũng là tìm quán “người bán có tâm” rồi mới ăn đồ của người ấy bán…vậy áh ^^

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *