Sở thích đến rạp xem phim của tui đã chết như thế nào?


Tui không dám nhận mình là một người mê phim ảnh. Bởi lẽ trí nhớ tui không tốt, tui không nhớ được nhiều tên phim, cũng không nhớ tên diễn viên luôn, tui chỉ thích đến rạp coi phim, tận hưởng cảm xúc và những thông điệp trong phim tại thời điểm đó mà thôi. Tuy nhiên, sở thích đó đã và đang chết dần chết mòn, đến nỗi chỉ sau một năm, tui không còn chút thiết tha nào khi đến rạp, thậm chí còn thấy chán ngán khi ai đó rủ đi xem phim. Vì sao?

Đầu tiên, tui muốn khoe tí về sở thích coi phim của mình. Có thể nói, từ thời Megastar có thẻ VIP, sau đó chuyển thành CGV và đẻ ra thẻ VVIP, tui luôn có cái thẻ với quyền lợi cao nhất. Có thời điểm tui thích đi coi phim đến nỗi không có phim nào ra rạp mà tui không coi. Hồi xưa, tui còn bức xúc cái vụ thẻ VVIP và cho ngay 1 bài viết “Quy luật 80-20 và tâm sự của 1 khách hàng đã-trung-thành” (haha), rồi vẫn tiếp tục được VVIP cho đến 2017 (hầu như tui chỉ đi coi CGV mà thôi, vì khi đi mấy rạp khác tui còn thấy kinh khủng hơn).

Gần cuối năm nay, CGV nhắc nhở vụ nâng hạng, tui giật mình kiểm tra lại lịch sử “tín dụng” của mình thì phát hiện mình đã đi coi phim quá ít, có khi tui còn không được VIP vào năm 2018 nữa kìa. Trong đầu tui tự hỏi (và có phần quá tự cao) rằng: “Không biết CGV họ có kiểm tra lại danh sách khách hàng và nghiên cứu coi tại sao lại có khách hàng giảm nhu cầu quá nhanh như tui hay không? Nếu có, tui sẵn sàng “trút bầu tâm sự” với họ ngay“.

Sự thay đổi này không phải ngày 1 ngày 2, mà là sự “mưa dầm thấm lâu” qua những câu chuyện lạ lùng mà tui đã trải qua khi đến rạp phim. Những nỗi khổ tâm ấy đã từng được tui giãi bày qua chuỗi bài viết Câu chuyện tại rạp phim với các mẩu chuyện nhỏ (nhưng không NHỎ):

Hoặc có mấy vụ tui từng than thở trên Facebook cá nhân, như:

Facebook status hồi tháng 4/2017
Facebook status hồi tháng 10/2017

 

Điều kỳ lạ là… những câu chuyện này cứ lặp đi lặp lại mãi, không bao giờ “siêu thoát”. Tui thề là trong 50 lần đi coi phim thì hết 49.9 lần tui gặp phải những câu chuyện như trên. Lần nào cũng có người nói chuyện, lần nào cũng có người mở màn hình điện thoại quá sáng khi phim chiếu, lần nào cũng có người không biết xếp hàng… KHÔNG THIẾU 1 LẦN NÀO. Xin nhắc lại, có nhấn mạnh, lên giọng, lớn tiếng là KHÔNG THIẾU 1 LẦN NÀO. Nếu có rơi vào tỉ lệ 0.1/50 kia thì cũng là cấp độ nhẹ, tui thấy đáng bỏ qua nên không nhắc nhở. Dần dần, tui đâm ra mệt mỏi, thấy bị hơi bị hao hơi phí lời khi nhắc người khác, nhưng không nhắc thì tui không yên thân coi phim. Nhất là vụ nói chuyện trong rạp nha, tui không hiểu sao mấy bạn không im miệng được luôn á. Có khi cũng im lắm, mà đến mấy phút cuối cùng, nhịn quá bị bí hay sao mà cũng nói cho bằng được, không ráng đến hết phim hẳn cho tui nhờ T.T.

Tâm sự với bạn bè, họ nói là “Sao bà may mắn vậy, tui chưa gặp vậy bao giờ?“, “Sao bà xui vậy, tui coi phim thấy cũng đâu có nhiều người nói chuyện lắm đâu?“… Nói thiệt là tui cũng không biết sao tui có số hưởng vậy luôn :)).

Điều này dẫn đến việc, cả năm nay, mỗi khi bạn trai tui rủ đi coi phim, tui lại tưởng tượng ra cảnh léo nhéo trong rạp, cảnh tui và bạn tui nhắc mà bị mấy người thiếu ý thức trả lời một cách vô duyên, hay cảnh tui phải đi ra khỏi rạp mời nhân viên vô nhắc nhở phụ làm mất hết 1 khúc phim… là tui bị tụt hứng, chỉ muốn ở nhà, lánh xa trần thế cho yên thân khỏe phận.

Thật ra, tui thấy CGV cũng có cố gắng nhắc nhở mọi người lịch sự khi coi phim, nhưng chưa đủ những tật xấu trong rạp (đang “hoành hành”, ngày đêm hành hạ và gây ảnh hưởng đến người khác). Chưa kể, họ làm cái clip nhắc nhở im lặng đó không có hiệu quả, tại trong thời gian chờ thì mấy người vô ý thức lại lo dòm điện thoại hay nhìn mặt nhau nói chuyện mất tiêu, không có ngước lên màn hình để coi :)). Khổ ghê chưa!!! Hoặc, nếu CGV làm mạnh tay hơn, có khi nào bị bớt khách vì số lượng vô ý thức quá cao hay không? Tui không trả lời được :D. 

Mấy nay, thấy bà con bạn bè cũng khen nhiều phim hay lắm, nhưng kẹt cái mùa lễ hội, người ta đi coi phim nhiều hơn nên tui cũng hơi e ngại, không dám đi coi. Tui thấy sở thích của mình bị người khác làm ảnh hưởng đến nỗi phải từ bỏ, tui cũng ấm ức dữ dội lắm. Nhưng mà ráng lết thân đi thì bản thân phải chấp nhận mình sẽ gây sự với nhiều người, không biết khi nào bị trùm bao bố đánh nữa, hích…

Nếu có ai lỡ đọc blog của tui và lỡ trúng mấy trường hợp trên thì mấy bạn chịu khó thay đổi giúp nha. Còn nếu mấy bạn không như vậy nhưng mấy bạn gặp phải mấy người như vậy, hãy phụ tui nhắc nhở mấy người đó hen.

Thương nhiều!

*Featured Image: Nguồn Internet

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *